Chiếc lược ngà - Câu chuyện của đời tôi
Tôi là Sáu, một người lính cách mạng đã trải qua những năm tháng
ý nghĩa nhan đề chiếc lược ngà gian khổ nhất của cuộc đời mình trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Nhưng không phải súng đạn hay gian khổ làm tôi đau đớn nhất, mà chính là nỗi nhớ con - đứa con gái bé bỏng mà tôi phải xa cách suốt tám năm trời.
Ngày tôi lên đường nhập ngũ, con bé Thu mới lên ba. Nó còn chẳng biết gì, chỉ ôm chặt lấy cổ tôi mà khóc òa khi tôi tạm biệt. Lúc ấy, tôi đã hứa với lòng mình rằng sẽ sớm trở về, nhưng nào ngờ cuộc chiến kéo dài, tám năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Suốt những năm tháng ấy, hình ảnh con bé và vợ tôi luôn ở trong tim. Mỗi đêm, trong giấc mơ, tôi vẫn thấy mình được ôm con vào lòng, nghe tiếng nó gọi "Ba ơi!" ngọt ngào. Để nguôi ngoai nỗi nhớ, tôi đã tự tay làm một chiếc lược bằng ngà voi, khắc tên con lên đó. Chiếc lược ấy đã theo tôi qua bao trận mạc, như một lời nhắc nhở về gia đình, về con gái yêu quý của tôi.
Rồi ngày ấy cũng đến, ngày tôi được phép về thăm nhà. Tim tôi đập rộn ràng khi bước trên con đường làng quen thuộc. Tôi tưởng tượng cảnh mình sẽ ôm chầm lấy con, nựng nó và kể cho nó nghe về những
giải thích nhan đề chiếc lược ngà đi xa. Nhưng cuộc đời đâu như mơ, phải không?
Khi tôi bước vào nhà, con bé Thu đã lớn quá rồi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, rồi e dè núp sau lưng mẹ. Tôi gọi "Thu!", nhưng nó chỉ lắc đầu, không chịu lại gần. Vợ tôi giải thích rằng con bé không nhận ra tôi, nó cứ ngỡ tôi là một người lạ.
Lòng tôi như bị ai bóp nghẹt. Tám năm xa cách đã biến tôi thành một người xa lạ trong mắt con gái mình. Tôi cố gắng làm quen với con, mang kẹo bánh ra dỗ dành, nhưng Thu vẫn sợ hãi, không dám lại gần. Mỗi lần tôi đưa tay ra định vuốt tóc nó, Thu lại giật mình thụt lùi, khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ.
Đêm đến, nằm trên chiếc chõng tre quen thuộc, tôi không sao chợp mắt được. Tiếng con bé gọi "chú, chú" vẫn văng vẳng bên tai, như một lưỡi dao cứa vào tim tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình đã sai lầm khi chọn con đường này không? Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, đất nước cần mình, và một ngày nào đó, con sẽ hiểu và tự hào về ba nó.
Ngày qua ngày, tôi cố gắng làm quen với con, nhưng Thu vẫn xa cách. Tôi đau đớn nhìn con chơi đùa với những đứa trẻ khác trong xóm, trong khi với tôi, nó vẫn e dè, sợ sệt. Có lúc tôi muốn ôm chầm lấy con, nói cho nó biết tôi là ba nó, người đã yêu thương và nhớ nhung nó suốt tám năm qua. Nhưng tôi không dám, sợ rằng hành động đột ngột sẽ làm con sợ hãi hơn.
Rồi ngày chia tay cũng đến. Tôi phải trở lại đơn vị, tiếp tục nhiệm vụ của mình. Sáng hôm ấy, tôi dậy thật sớm, định bụng sẽ vuốt tóc con lần cuối trước khi đi. Nhưng Thu đã thức dậy trước tôi, nó đứng ở góc nhà, vẫn e dè nhìn tôi. Lòng tôi se lại, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ phải ra đi mà không được ôm con vào lòng.
Đúng lúc ấy, một phép màu đã xảy ra. Khi tôi cúi xuống để xếp đồ vào ba lô, Thu bỗng kêu lên: "Ba!". Tôi quay lại, không dám tin vào tai mình. Con bé đang nhìn tôi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Nó chỉ vào vết thẹo trên mặt tôi và nói: "Ba! Ba có cái thẹo này mà!".
Trong giây phút ấy, tôi như chết lặng. Nước mắt trào ra không kìm được. Tôi dang tay ra và Thu chạy ào tới, ôm chầm lấy cổ tôi. Tiếng con gọi "Ba ơi!" vang lên, ngọt ngào hơn bất cứ âm thanh nào tôi từng nghe trong đời. Tôi ôm chặt lấy con, cảm nhận hơi ấm của máu thịt, ngửi mùi hương trên mái tóc của con gái yêu.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến chiếc lược ngà - món quà tôi dành tặng cho con suốt bao năm qua. Tôi lấy nó ra từ túi áo, đưa cho Thu. Con bé cầm lấy chiếc lược, mân mê trong tay, rồi òa khóc. Có lẽ, qua chiếc lược ấy, con đã cảm nhận được tình yêu thương tôi dành cho nó suốt những năm tháng xa cách.
Giây phút đoàn tụ ngắn ngủi ấy là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng rồi tôi phải lên đường. Tôi ôm chặt con vào lòng lần cuối, hứa rằng sẽ sớm trở về. Thu nắm chặt tay tôi, không muốn rời. Tôi phải gượng cười, động viên con ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ, hứa rằng lần sau về sẽ mang cho con thật nhiều quà.
Khi bước ra khỏi nhà, ngoái lại nhìn con và vợ đang đứng ở hiên, tôi biết mình đã có thêm động lực để chiến đấu. Không chỉ vì đất nước, mà còn vì gia đình nhỏ của mình, vì những đứa trẻ như con gái tôi, để chúng có một tương lai tươi sáng hơn, không phải chịu cảnh chia ly như chúng tôi.
Giờ đây, khi kể lại câu
nhan đề chiếc lược ngà này, tôi vẫn không kìm được nước mắt. Chiếc lược ngà ấy giờ đã trở thành kỷ vật thiêng liêng của gia đình tôi, một minh chứng cho tình yêu vượt qua mọi khoảng cách và thử thách. Và tôi tin rằng, dù có phải hy sinh, tình yêu ấy sẽ mãi trường tồn, như chiếc lược ngà mà tôi đã trao cho con gái yêu quý của mình.